- Văn Án
Thể loại : ngôn tình,xuyên không,kiếm hiệp,cung đình…
Tình trạng : đang lết (hố)
Tác giả : Nguyễn Bảo Loan [Bảo Loan Nhi]
Độ dài : đang viết
Nàng 1 sinh viên bình thường phải nói là rất bình thường của thế kỷ 21. Trong 1 lần đi dã ngoại cùng lớp. Mò vào khu vực cấm. Bị thú rừng rượt chạy,trượt chân té xuống núi,đầu nện vào đá toi mạng.
Cứ tưởng chết rồi hoá ra được đầu thai lại nga! kỳ quái lại thấy người ở đây mặc y phục là cổ trang. Ồ hoá ra được đầu thai về cổ đại. Thế nhưng chưa được hít thở không khí lâu đã bị người ta dùng gối úp ngạt làm hôn mê.
Lần thứ 2 mở mắt lại thấy trước mắt mình bao la là nước,cảm giác chính mình đang nổi trôi. Oa không phải chứ bị thả trôi sông đó,số khổ quá đi thôi. Không lẽ ông trời muốn nàng chết thêm lần nữa mới cam lòng.
Mở miệng muốn kêu cứu lại không thể nói được mà toàn ra tiếng khóc của tiểu hài tử.
Ngửa mặt lên trời lòng thầm mắng ông trời không có mắt.
– Ta không muốn! ngàn lần khôngmuốn!
Cuối cùng cũng được cứu.sinh sống cùng nghĩa phụ,nghĩa mẫu,mĩ ca ca trên biệt đảo. Kì quái khối thân thể này cứ đến ngày đêm trăng tròn trên trán giữa mi tâm lại hiện lên đóa tuyết liên kiều diễm rực rỡ. Hào quang bao phủ cả người tựa như phượng hoàng xoè cánh thức giấc kiêu sa. Không ổn nữa là mỗi đêm đó lại mơ thấy người thiếu phụ đôi mắt đẫm lệ,thê lương gọi
-Hoàng nhi! nữ nhi của ta!
Phải chăng đó là mẫu thân kiếp này,phải tìm hiểu thân thế của chính mình mới được.
15 năm sống chung cùng nghĩa phụ,nghĩa mẫu và mĩ ca ca.nàng cũng được xuất đảo đi tìm hiểu thân thế của chính mình.
Vừa được xuất đảo thấy mĩ thiếu niên bị nạn nhào vào cứu lại bị người ta chỉ thẳng vào mũi chửi xấu nữ nhân ngồi không rỗi việc. Đành rằng nàng phải dịch dung che đi tuyệt thế dung nhan nhưng cũng dịch dung thành thanh tú dễ nhìn.thế nào lại bị chửi là xấu.
– Thối nam nhân,để ta cho ngươi xem thế nào là xấu nữ nhân ta rỗi việc.
Trừng trị xong tên thối nam nhân phủi mông bỏ đi cứ tưởng không bao giờ gặp lại như thế nào lại oan gia ngõ hẹp. Số con rệt sao cứ phải dính với nam nhân kia. Hắn là hoàng tử được hưởng ngàn vạn sủng ái đó nga,trách nào kiêu căng thế.
Phải tránh, phải tránh để còn tiếp tục lên đường tìm thân nhân nữa.
– Chơi đùa cùng ngươi a để khi khác đi.
Ô thế nào lại phát hiện ra nghĩa phụ,nghĩa mẫu từng là nhân vật đỉnh đỉnh đại danh của võ lâm.
Còn bao nhiêu bất ngờ,rắc rối sẽ đến nữa nga!!!
Văn Án
chương 1
Chương 2.1
Chương 2.2
Chương 3
chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
chương 10
chương 11
chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
chương 21
chương 22
chương 23
Chương 24
chương 25
chương 26
chương 26.2
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35